Sau khi bố qua đời, mẹ chồng yêu cầu con cái phải chu cấp cho bà 5 triệu mỗi tháng dù mẹ đang sống cùng chúng tôi, không phải lo bất kỳ khoản chi tiêu nào.
Tính cách bố mẹ chồng tôi trái ngược hoàn toàn nhau. Ông thì chăm chỉ làm việc, sống rất giản dị tiết kiệm, nhiều bộ quần áo rách khâu vá lại vẫn mặc tốt, ăn uống rất đơn giản chỉ cơm trắng với nước mắm cũng xong bữa. Ông đối xử với con cháu cũng rất tốt, mỗi khi có đồ ngon ông toàn dành cho các cháu. Bố chồng đối xử với anh em bạn bè rất tốt, không bao giờ làm mất lòng ai.
Ông là người kiếm tiền chính trong gia đình nhưng chi tiêu thì cực kỳ ít. Bố chồng có 1 nhược điểm mà tôi không ưa ở ông là quá nhu nhược và chiều chuộng vợ thái quá. Tiền ông làm được bao nhiêu đưa bà hết, bà muốn làm gì thì làm ông không quản.
Có tiền trong tay bà mua sắm quần áo, mỹ phẩm và đi du lịch cùng bạn bè. Bà không làm ra tiền nhưng lại tiêu xài rất hoang phí. Nếu ông chịu ngăn cản bà đúng lúc thì gia đình đã không xảy ra bi kịch.
Năm trước, bố chồng tôi đang làm việc thì bị ngất phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Bố bị tai biến và liệt nửa người, cần tiền để chữa trị. Nhưng lúc đó chúng tôi mới biết là trong nhà không còn đồng nào, mặc dù mỗi tháng bố đưa về cho mẹ 15 triệu.
Khi có tiền bà tiêu xài hoang phí, không có quỹ dự phòng lúc ốm đau bệnh tật. Bố chồng nằm viện chúng tôi đứng ra vay tiền chữa bệnh cho ông.
Đến khi số tiền chữa trị cho ông vượt quá khả năng của chúng tôi thì để cho bà lo liệu nhưng bà lớn tuổi, không làm ra tiền, bạn bè toàn người lợi dụng nên chẳng ai dám cho vay tiền. Không có tiền, bố chồng đành chịu đau đớn và ra đi mãi mãi.
Sau khi bố mất, mẹ chồng không còn tiền để chi tiêu nên bức xúc khó chịu trong người. Bà tìm mọi cách xin tiền từng con, lúc đầu mọi người cũng cho nhưng khi biết bà xài tiền vào việc hẹn hò, ăn uống với bạn bè thì không con nào chu cấp nữa.
Không có tiền nhiều lần bà dọa bán nhà và sẽ lấy hết tiền không cho con nào. Sợ mẹ bán nhà nên mỗi tháng lĩnh lương vợ chồng tôi đưa cho bà 2 triệu để chi tiêu đình đám, còn việc ăn uống điện nước hằng ngày thì tôi bao hết.
Nhưng tính sống hoang phí quen rồi, không thương con cháu nên bà chê số tiền đưa cho quá ít. Bà yêu cầu mỗi tháng đưa cho 5 triệu đến hết đời mới chịu, nếu không đáp ứng sẽ bán nhà. Thu nhập của vợ chồng tôi mỗi tháng được tổng là 25 triệu, đủ mọi khoản chi tiêu cần phải lo. Với lại ngoài chồng tôi còn 3 người anh em nữa, ngôi nhà đó là của chung, nếu bà mất đi thì cũng phải chia thành 4 phần, chúng tôi đâu được hưởng hết mà phải bỏ ra số tiền lớn chu cấp cho bà.
Tuần vừa rồi là giỗ đầu của bố, sau khi ăn uống xong, chúng tôi nói về chuyện mẹ muốn bán nhà, nếu các con không chịu bán thì phải chu cấp mỗi tháng 5 triệu và nuôi bà đến già.
Anh cả nói tính bà không giữ chữ tín, lời nói trước sau không nhất quán, chỉ sợ vài năm nữa bà lại nâng mức tiền chu cấp lên đến 10 triệu mỗi tháng, khi đó các con không đáp ứng được thì lại đòi bán nhà.
Cô em chồng khuyên mẹ có tuổi rồi, sống chín chắn, làm gì cũng nghĩ đến hậu quả cho con cái được sống yên ổn, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền làm khổ con cháu.
Bà không chịu nghe lời khuyên của ai mà quay ra mắng tất cả các con. Nói chúng tôi là những đứa con bất hiếu, mang nặng đẻ đau, lo cho ăn học mấy chục năm mà bây giờ ai cũng có điều kiện nhưng nuôi không nổi mẹ.
Bà nói con của mấy người bạn mỗi tháng chu cấp cả 10 triệu để bố mẹ hưởng tuổi già, còn chúng tôi thì đắn đo cân nhắc từng đồng biếu mẹ. Không muốn dựa dẫm vào các con nữa, mẹ nói sẽ bán nhà và cho mỗi con 100 triệu, còn bao nhiêu bà sẽ thuê phòng trọ và gửi ngân hàng để dưỡng già.
Với khả năng chi tiêu không tính toán của mẹ, có tiền núi rồi cũng hết. Chúng tôi sợ khi bà bán nhà rồi tiền tiêu hết và lại quay về sống dựa dẫm vào con cái. Theo mọi người, anh em tôi phải làm sao để mẹ từ bỏ ý định bán nhà đây?
Theo Phương Linh (Tri thức & Cuộc sống)