Hơn 6 năm ở nhà chồng, tôi cung phụng gia đình anh, chưa từng để bố mẹ chồng phải chi một xu dù là tiền điện, tiền nước. Nhưng lúc tôi bị ốm, thái độ của tất cả khiến tôi nín lặng.
Ngày tôi yêu và quyết định lấy chồng, bố mẹ ngăn cản nhiều. Mẹ nói hai đứa tính cách không hợp, lấy về sẽ thường xuyên khắc khẩu, cuộc sống khó vui vẻ. Nhưng tôi vì yêu nên cố chấp, quyết định chọn người đàn ông kiên trì theo đuổi mình.
Tuổi trẻ thường nghĩ tình yêu chỉ màu hồng, chỉ cần yêu là hạnh phúc. Nhưng khi kết hôn rồi tôi mới nhận ra không phải như vậy. Ngoài tình yêu, cuộc sống hôn nhân rất cần kinh tế, sự thấu hiểu và thông cảm cho nhau.
Công việc của tôi đang phất nhưng từ khi kết hôn lại có bầu, sinh con, tôi ốm nghén rồi bận con nhỏ nên sự nghiệp sa sút trầm trọng. Liền sau đó, tôi lại tiếp tục có bầu nên chồng bảo tôi tạm thời nghỉ việc ở nhà chăm sóc hai con cứng cáp rồi đi làm. Nghĩ mình đẻ dày nên tôi nghe lời chồng, lo cho con lớn một chút rồi mới tính chuyện khác.
Thời gian đầu, tôi stress kinh khủng vì mọi khoản chi tiêu trong nhà đều phải chắt bóp. Cứ có việc gì là tôi phải xin tiền chồng. Tiền tiết kiệm, bảo hiểm, tôi cũng tiêu hết sạch. Thi thoảng tôi phải nhờ mẹ gửi đồ ở quê lên ăn uống cho sạch sẽ và tiết kiệm. Mỗi tháng chồng chỉ đưa cho tôi 10 triệu đồng để lo ăn uống, mọi việc trong nhà. Đến bộ quần áo hay món ăn sang chảnh như cua, hải sản, tôi chưa từng dám mạnh tay mua.
Ban đầu chồng có lẽ không khó chịu nhưng sau này, khi tiền bạc khó khăn, ăn uống đạm bạc, chồng thường càu nhàu những bữa ăn tôi nấu. Tôi kêu ca anh đưa ít tiền thì chồng lại so đo với nhà người khác, nói họ nấu ăn khéo léo, tiết kiệm vẫn đủ chất. Con cái ăn uống tốn kém, chồng nào có hiểu. Có 10 triệu mà anh bắt tôi phải lo mọi thứ trong nhà. Dù ở chung nhưng bố mẹ chồng cũng không chi tiêu bất cứ đồng nào từ tiền điện nước, tiền vệ sinh…
Anh chê vợ không đi làm còn không biết tiết kiệm khiến tôi thực sự tổn thương. Thời gian đó, tôi bàn với chồng cho con đi học mầm non sớm để mình quay trở lại công việc. Sau bao đắn đo, chồng tôi cũng đồng ý. Nhưng vì nghỉ lâu nên khi quay lại công việc, tôi không làm được tốt và không có nhiều cơ hội như trước.
Tôi kiếm được đồng lương ít ỏi trong tháng, cũng đủ thêm thắt việc chi tiêu trong gia đình. Cuộc sống cũng thoải mái hơn một chút. Nhưng đột nhiên tôi lại lâm bệnh. Nghĩ đến phận mình, nước mắt chỉ biết lăn dài.
Lúc đó, bác sĩ chẩn đoán tôi bị bệnh liên quan đến gan khá nặng, cần thời gian điều trị lâu dài. Tôi nói với chồng nhưng anh nói một câu khiến tôi hụt hẫng: “Vừa mới đi làm được vài tháng thì bệnh tật. Tôi lấy cô về chỉ cung phụng, chữa bệnh cho cô à?”.
Suốt thời gian ấy, tôi lo lắng đi làm, chăm con và kiếm tiền chữa bệnh. Tôi sụt cân nhanh chóng, người gầy trơ xương. Có tháng thiếu tiền thuốc, tôi hỏi thêm chồng thì anh kêu không có. “Lương chỉ có như vậy, đưa 10 triệu là nhiều rồi, cố mà chắt bóp chi tiêu. Thuốc thang thì phải tự kiếm thôi chứ ai lo được mãi”, chồng nói câu chua chát.
Mấy tháng đó tôi đều phải đi vay tiền bạn bè, người thân để lo thuốc thang. Có những ngày một mình lủi thủi đi viện, tôi chỉ biết khóc.
Những ngày sau đó, tôi nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm trước một khoản lo thuốc thang. Tôi cũng thông cảm, không còn trách cứ chồng. Nhưng đúng vào hôm cuối tuần, khi tôi dậy uống nước giữa đêm thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của anh và mẹ.
“Con đang có khoản tiết kiệm 300 triệu, mẹ có cần lấy tạm cho em gái mua nhà thì mẹ cầm đó, không phải lo. Nhưng mẹ đừng nói với vợ con nhé, nó biết là rách việc đấy ạ. Con chỉ nói lương được hơn chục triệu, đưa vợ chục triệu tiêu hàng tháng. Cô ấy không biết lương con 25-30 triệu đâu. Bệnh tật thì để cô ấy về nhà ông bà ngoại mà xin, mình phục vụ mãi sao được. Nhà ngoại cũng có điều kiện mà, anh chị em đầy người khá giả, sao không đi vay?”.
Nghe đến câu đó, nước mắt tôi cứ thế trào ra, không sao ngăn nổi. Tôi không dám tin người chồng mình hết lòng yêu thương lại có suy nghĩ như vậy. Vợ anh bị bệnh, anh có tiền tiết kiệm cũng không chịu bỏ ra cho vợ mua thuốc. Là vì anh muốn ép tôi phải về bố mẹ đẻ xin tiền?
Đã đi lấy chồng, đã là một gia đình thì vợ chồng phải có trách nhiệm lo toan cho nhau. Nếu anh chẳng may bị bệnh, tôi dù bán hết tài sản cũng phải cứu anh. Nhưng đằng này, tôi mới chỉ xin thêm vài đồng tiền thuốc mà anh đã tìm cách thoái thác, trong khi anh có quỹ đen và sẵn sàng cho em mình vay mấy trăm triệu để mua nhà?
Bỗng tôi nhớ tới lời bố mẹ nói với mình ngày trước, không cho tôi lấy anh vì không hợp. Tôi thực sự ân hận vì ngày đó không nghe lời người thân.
Theo Thanh Mai (VietNamNet)