Vậy là mẹ đã rời xa bố con tôi ngót 30 năm. Quãng thời gian ấy không dài nhưng cũng không ngắn đối với cuộc đời một con người.
Ngót 30 năm, bố vừa làm cha, vừa làm mẹ chăm sóc, lo lắng cho anh em chúng tôi. Tiếng to, tiếng nhỏ uốn nắn, răn dạy anh em chúng tôi bao lẽ ở đời.
Mẹ không còn, bố là người thay mẹ cưới vợ cho từng đứa con trai, dắt tay chị em chúng tôi – những đứa con gái từ trong buồng ra đặt vào tay con rể để chúng tôi theo chồng về làm dâu nhà người.
Chúng tôi, giờ đứa lớn đã lên ông, lên bà, đứa bé nhất cũng đã qua cảnh con bồng, con bế… Hình như bố cảm thấy mình vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi lúc cha con gặp nhau, bố vẫn tiếng to, tiếng nhỏ, rủ rỉ vào tai những đứa con đã làm cha làm mẹ như chúng tôi những lẽ thiệt hơn.
Chưa hết, giờ bố lại tiếp tục quay sang uốn nắn răn dạy những đứa cháu, mong muốn, hi vọng chúng khôn lớn, trưởng thành.
Năm nay, bố đã bước qua tuổi 80. Cái tuổi không còn có thể hơn thua với cuộc đời, không còn có thể đem sức mình ra để đối diện với thử thách, bão giông. Đôi mắt bố vẫn sáng nhưng đã vơi dần đi sự tinh anh.
Âm thanh của bước chân từ bao giờ cũng trở nên nhẹ bẫng như có như không giữa những gian nhà… Phải chăng đã có sự cân bằng, tỉ lệ thuận giữa cái tuổi với sức khỏe của bố.
Tôi lấy chồng xã bên, cách nhà bố chừng non 20 cây số. Một khoảng cách không xa đến mức phải đi tàu đi xe, nhưng cũng không gần đến mức khi nhớ bố có thể đội nón vù chạy qua.
Cũng như mọi người, chúng tôi có gia đình, có vợ có chồng, công lớn việc nhỏ cùng nhau xúm lại.
Không phải vô tình nhưng những lúc như vậy trong tôi dâng lên bao niềm cảm phục bố của mình. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, bố sống cảnh gà trống nuôi con nhưng chưa một lần than vãn, bất lực.
Theo thời gian, bố vẫn như con thoi, mặc cho tuổi già, sức yếu, con người ấy vẫn vận hành như bản năng không hề thay đổi. Cuộc sống hiện tại đã qua rồi cái thời chạy ăn từng bữa. Năm đứa chúng tôi may mắn được bố mẹ sinh ra góp mặt trong cuộc đời này. Mặc dù không giàu có, không có của ăn của để nhưng cũng tạm bằng lòng với cuộc sống hiện tại.
Anh em chúng tôi, con trai, con gái, con dâu, con rể biết thương yêu, bảo ban đùm bọc nhau để bố khỏi bận lòng. Chúng tôi tự nhủ gắng noi gương bố mẹ, nuôi dạy con cái để chúng biết ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Chỉ vậy thôi, đây có thể coi là món quà mừng thọ bố lớn nhất. Chúng con kính chúc bố mạnh khỏe, vui vẻ, sống lâu bên các con, các cháu. Cầu cho những ngày sắp tới mưa thuận gió hòa, cuộc sống yên bình, vui vẻ và hạnh phúc.
Theo Trần Thị Biên (VietNamNet)